Gió len lỏi, gió mùa về cuối phố
Đông đến rồi, nơi phương đó lạnh không
Lang thang bước hắt hiu trong vàng võ
Ai đi tìm một nỗi nhớ mênh mông.
Gió réo rắt…con tim hồng nóng hổi
Lá khô vàng trần trụi nỗi cô đơn
Bờ mi khép trao nụ hôn lần cuối
Chợt nhận ra chút tiếc nuối chập chờn
Gió nhè nhẹ … Gió giận hờn tà áo
Chút đong đầy hư ảo bỗng tan nhanh
Em khe khẽ ôm chặt anh chợt bảo
Câu chia tay nghe chao đảo chòng chành
Đau âm ỉ…nỗi đau thành khờ dại
Gió vô tình có phải tại mùa đông
Ai vẫn bước cơn mộng lòng trở lại
Một chút buồn với trống trải mênh mông
Tìm vạt nắng… cuối chiều buông ráng đỏ
Để dại khờ.. yêu… thương… nhớ… chờ mong
– Minh Khôi –
Sacmaunoinho.net
Em muốn được gục đầu vào nỗi nhớ Xoá tan đi những mệt mỏi can…
Ta muốn gửi gió đưa về nẻo ấy Gửi đợi chờ gửi vào mấy vần…
Mình sẽ mãi là nhân tình nhỉ Thêm một phần tri kỷ nhé người Thương…