Người đi rồi có nhớ biển chiều nao
Con sóng bạc rì rào ôm thương nhớ
Người biền biệt để biển sầu nức nở
Nắng chiều buông mãi than thở, u sầu.
Người đi rồi bờ cát cũng oằn đau
Dấu chân cũ đã xoá nhòa hình bóng
Gió lặng lẽ đắm chìm vào giấc mộng
Buồn miên man trông ngóng dáng một người.
Người không về để biển mãi chơi vơi
Mang hờn dỗi nên biển thời dậy sóng
Từng con nước cuốn trôi bờ cát mỏng
Rồi vô tình đem tống tận khơi xa.
Người không về biển bỗng nhớ thiết tha
Bờ cát trắng cũng trở nên già cỗi
Người đi mãi dấu chân xưa lạc lối
Biển đơn đôi ngóng mãi mỗi bóng hình.
Người đi rồi tất cả đều lặng thinh
Chỉ có biển lại gồng mình gào thét
Thuyền chao đảo tưởng chừng như bóp nghẹt
Vắng người rồi biển cùng kiệt đớn đau.
– MT Đà Lạt Ngủ Quên –
Sacmaunoinho.net
Em muốn được gục đầu vào nỗi nhớ Xoá tan đi những mệt mỏi can…
Ta muốn gửi gió đưa về nẻo ấy Gửi đợi chờ gửi vào mấy vần…
Mình sẽ mãi là nhân tình nhỉ Thêm một phần tri kỷ nhé người Thương…