Có phải mình sẽ mãi mãi chia xa
Bao kỷ niệm dấu yêu người quên hết
Chẳng từ tạ nửa câu mà đã biệt
Để phương này ai mòn mỏi tháng năm.
Thời gian trôi trong khắc khoải lặng thầm
Cho nỗi nhớ ùa về tim dằn vặt.
Đông chưa sang mà nghe hồn lạnh ngắt
Từng chuỗi buồn gặm nhấm
nát tuổi xanh.
Có phải chăng em thật đã mất anh
Yêu không trọn đành vùi chôn ký ức
Cắn chặt môi nén sâu dòng cảm xúc
Sao nghẹn ngào ứa ngập cả bờ mi.
Bao yêu thương lòng còn mãi khắc ghi
Trọn cuộc sống đầy trái ngang hận tủi
Muốn xóa đi một chuyện tình ngắn ngủi
Tựa làn mây thoảng đến vội tan mau.
Mới hôm nào bảo nhớ mãi ngàn sau
Sáng trưa chiều bên nhau hoài chung lối
Chẳng trách hờn biết ai người có lỗi
Chỉ mong mình sớm quên được người ta.
– Lê Thủy Trúc –
Sacmaunoinho.net
Em muốn được gục đầu vào nỗi nhớ Xoá tan đi những mệt mỏi can…
Ta muốn gửi gió đưa về nẻo ấy Gửi đợi chờ gửi vào mấy vần…
Mình sẽ mãi là nhân tình nhỉ Thêm một phần tri kỷ nhé người Thương…