
GHÉT ANH LẮM…!
Em giận anh
nên mây buồn bay mãi.
Để chiều về
lãng đãng tím hoàng hôn.
Em giận anh
mưa chợt trút dỗi hờn.
Nên phố nhỏ
bỗng như đang sướt mướt.
Chẳng khóc đâu
sao mi cay mắt ướt.
Từng giọt sầu
rơi rụng lệ hay mưa.
Muốn gọi anh
nhưng ghét lắm biết chưa.
Chiếc điện thoại
nằm im đầy khiêu khích.
Em giận anh
áo vàng màu anh thích.
Không mặc đâu
cất vào đáy tủ rồi.
Đừng tốn công
dẫu năn nỉ ngàn lời
Em sẽ kệ
mặc anh không thèm ngó.
Sẽ phạt anh
suốt chiều dài con phố.
Lẽo đẽo theo
sau dù lạnh tái người.
Em ghét ghê
đừng có mỉm miệng cười.
Vì anh biết
người ta yêu nhiều lắm.
–Lê Thuỷ Trúc–
Sacmaunoinho.net